Người xưa đã dạy “Nói có sách, mách có chứng”. Trong cuốn "Đất lề quê thói: Phong tục Việt Nam" của Vũ Văn Khiêu có đoạn: “…đổi họ thì rất hạn hữu, thường chỉ do Vua “ban” hoặc vì bất đắc dĩ như cha ông bị ghép vào tội chu di. Tục của ta coi trọng dòng giống tổ tiên không ai dám từ bỏ họ của ông cha để đi chọn một danh xưng khác thay vào…”
“…lại mỗi khi có một ông Vua lên ngôi thì mỗi người dân trùng với tên của Vua hoặc tên của thân thích ông Vua ấy kể cả tên địa danh thôn, xã, huyện, phủ liền phải đổi ra tên khác, không theo luật cấm là bị tội…”
“ Tục kiêng tên (kỵ, húy) của ta thật là quá đáng, nhất là giai cấp thống trị càng khắc khe. Kiêng tên là đọc trại ra tiếng hơi khác đi, là tránh không phát âm đúng theo tên phải kiêng…”
Còn đây, một tư liệu khác thì lại viết: “Theo sử nhà Lê được trung hưng, chủ yếu là nhờ công lao của Nguyễn Kim. Nhưng, không may ông bị hàng tướng họ Mạc đánh thuốc độc chết, nên quyền bính lọt vào tay con rể là Trịnh Kiểm. Trịnh Kiểm là người manh tâm, ngày đêm lo sợ hai con trai của Nguyễn Kim là Nguyễn Uông và Nguyễn Hoàng, một ngày nào đó sẽ giành lại quyền kế tục của cha nên đã giết chết Nguyễn Uông, Nguyễn Hoàng giả điên để hòa giải nghi kỵ, rồi nhờ chị xin Trịnh Kiểm vào trấn thủ đất Thuận Hóa, năm Mậu Ngọ -1558, và lập bản doanh tại làng Ái Tử (nay thuộc tỉnh Quảng Trị), mãi đến tháng 10 năm Canh Tý - 1600, thì Nguyễn Hoàng công khai chống lại triều Lê - Trịnh. Từ đó, dòng họ Hoàng đọc chệch ra âm Huỳnh vì để kiên tên húy của Nguyễn Hoàng.
Đến năm Quý Sửu - 1613, Nguyễn Hoàng chết, con là Nguyễn Phúc Nguyên lên kế vị. Bấy giờ, dòng họ Vũ kiêng tên húy của chúa Nguyễn, nên phát âm Vũ thành ra Võ. Nói rõ hơn là do phải kiêng tên Vũ, là tên của chúa Nguyễn Phúc Nguyên hồi còn nhỏ, nên phát âm Vũ chệch ra âm Võ. Do đó, thời kỳ Lê - Trịnh - Nguyễn bắt đầu năm Tân Sửu - 1601 trên lãnh thổ Đàng Trong đã chuyển gọi họ Vũ chệch ra họ Võ.
Thời gian từ bấy giờ đến nay đã quá lâu, nên nhiều người nhầm tưởng, họ Vũ khác với họ Võ là bởi lẽ đó.
“…lại mỗi khi có một ông Vua lên ngôi thì mỗi người dân trùng với tên của Vua hoặc tên của thân thích ông Vua ấy kể cả tên địa danh thôn, xã, huyện, phủ liền phải đổi ra tên khác, không theo luật cấm là bị tội…”
“ Tục kiêng tên (kỵ, húy) của ta thật là quá đáng, nhất là giai cấp thống trị càng khắc khe. Kiêng tên là đọc trại ra tiếng hơi khác đi, là tránh không phát âm đúng theo tên phải kiêng…”
Còn đây, một tư liệu khác thì lại viết: “Theo sử nhà Lê được trung hưng, chủ yếu là nhờ công lao của Nguyễn Kim. Nhưng, không may ông bị hàng tướng họ Mạc đánh thuốc độc chết, nên quyền bính lọt vào tay con rể là Trịnh Kiểm. Trịnh Kiểm là người manh tâm, ngày đêm lo sợ hai con trai của Nguyễn Kim là Nguyễn Uông và Nguyễn Hoàng, một ngày nào đó sẽ giành lại quyền kế tục của cha nên đã giết chết Nguyễn Uông, Nguyễn Hoàng giả điên để hòa giải nghi kỵ, rồi nhờ chị xin Trịnh Kiểm vào trấn thủ đất Thuận Hóa, năm Mậu Ngọ -1558, và lập bản doanh tại làng Ái Tử (nay thuộc tỉnh Quảng Trị), mãi đến tháng 10 năm Canh Tý - 1600, thì Nguyễn Hoàng công khai chống lại triều Lê - Trịnh. Từ đó, dòng họ Hoàng đọc chệch ra âm Huỳnh vì để kiên tên húy của Nguyễn Hoàng.
Đến năm Quý Sửu - 1613, Nguyễn Hoàng chết, con là Nguyễn Phúc Nguyên lên kế vị. Bấy giờ, dòng họ Vũ kiêng tên húy của chúa Nguyễn, nên phát âm Vũ thành ra Võ. Nói rõ hơn là do phải kiêng tên Vũ, là tên của chúa Nguyễn Phúc Nguyên hồi còn nhỏ, nên phát âm Vũ chệch ra âm Võ. Do đó, thời kỳ Lê - Trịnh - Nguyễn bắt đầu năm Tân Sửu - 1601 trên lãnh thổ Đàng Trong đã chuyển gọi họ Vũ chệch ra họ Võ.
Thời gian từ bấy giờ đến nay đã quá lâu, nên nhiều người nhầm tưởng, họ Vũ khác với họ Võ là bởi lẽ đó.
_Trích trong cuốn Sử Phả Đồ của nhà sử học Võ Như Tống, chi 5, họ Võ Như - làng Quảng Lăng – nay là xã Điện Nam Trung, thị xã Điện Bàn, Quảng Nam